Vị lão sư này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là có chấp niệm với việc kiếm tiền, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi được, một chút cũng không thay đổi được.
Lúc này, quân thủ thành Quan Đồn huyện chỉ có hai ngàn người, nhưng đã lần lượt vận chuyển tới hai mươi khẩu pháo, hơn trăm khẩu súng máy nòng xoay, gần ngàn khẩu phi kiếm thương uy lực lớn. Đối với một huyện nhỏ mà nói, hỏa lực như vậy đã cực kỳ kinh người, chỉ là thiếu sức bền, đạn dược dự trữ nhiều nhất chỉ đủ đánh một trận lớn.
Vệ Uyên cũng hết cách, với quân chế hiện tại của Thanh Minh, lượng vật tư cần cho một trận chiến quả thực quá lớn, lượng vận chuyển qua cánh cổng bí cảnh chỉ như muối bỏ biển, hơn nữa, lượng vận chuyển chủ yếu phải dùng để chở lương thực. Vẫn phải đợi đội phi thuyền Phù Chu có quy mô lớn mạnh mới có thể tự do hơn đôi chút.
Từ biệt Trương Sinh, Vệ Uyên liền xuyên qua bí cảnh, rồi phóng ra phi hành khí của riêng mình, chưa đầy hai canh giờ đã trở về Thanh Minh. Lúc này, hai đại quân đoàn đã tập kết xong xuôi, chỉnh trang chờ lệnh.